Người Việt Nam ta có truyền thống vô cùng tốt đẹp “Thương người như thể thương thân”; “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”,... Thế nhưng cách sống ngày nay đang bị gặm nhấm những truyền thống tốt đẹp đó. Đi ra đường thấy lũ càn quấy không ai dám ngăn cản, thấy người khác bị đánh không ai dại gì bênh vực,... Xã hội mà có nhiều người “không dại gì” như vậy nên người xấu đã làm càn. Hiện nay đang phát triển một căn bệnh của thế giới hiện đại – đúng hơn là mặt trái thuộc thế giới hiện đại. Đó là căn bệnh không có trong danh mục của ngành y, nhưng “những điều trông thấy” luôn “làm đau lòng”. Đó chính là căn bệnh vô cảm mà nhiều người dân Việt - nhất là tầng lớp thanh niên mắc phải. Bệnh này thể hiện ở chỗ không hề động lòng trước những nỗi đau của người khác cũng như không hề phẫn nộ trước những tệ nạn xã hội diễn ra hằng ngày. Liệu rằng chúng ta đã hiểu rõ căn bệnh này chưa? Tác hại nó ra sao? Vô cảm nguy hiểm chính người bệnh lẫn cả người xung quanh. Nhân loại đang bó tay trước căn bệnh của thế kỉ - bệnh nan y: HIV/AIDS. Căn bệnh thứ hai cũng nan y không kém là bệnh vô cảm. Ra đường nhiều người gặp cái tốt không ủng hộ, thấy cái xấu không lên án,... đang làm cho bệnh vô cảm vốn đã và đang có nguy cơ lan rộng, càng có điều kiện lây lan mạnh hơn! Bệnh HIV/AIDS vốn đã nguy nan , bệnh vô cảm nếu không được giáo dục , không được ngăn chặn sẽ là tác nhân làm “ lệch chuẩn” hay “loạn chuẩn” đạo đức, sẽ là nguyên nhân gây ra sự khủng hoảng kinh tế - xã hội, thậm chí làm sụp đổ một chế độ, làm tan nát một gia đình. Thay vì chúng ta vô cảm với những người mắc bệnh HIV/AIDS thì hãy mở lòng quan tâm, chia sẻ tiếp thêm nghị lực sống để họ đủ lòng tin, can đảm,... tự mình rẽ sang một lối đi chính xác đúng đắn và không còn mắc sai lầm. Cuộc sống không ai có thể biết trước điều gì, cũng có thể “chính chúng ta sẽ thành họ, mà họ thì sẽ không bao giờ thành chúng ta”. Một xã hội vô cảm là một xã hội chết! Cần xây dựng một xã hội đồng cảm và chia sẻ. “ĐỪNG VÔ CAM VỚI NHỮNG NGƯỜI MẮC BỆNH HIV/AIDS”.