BÀI VIẾT DỰ THI CUỘC THI
"CHÀO MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM"
Tên: Trần Thị Thanh Thủy
Lớp: 10A4
Trường: Trung học phổ thông Trần Hưng Đạo
Bài viết:
Tất cả nhờ cô đã tin con…
“Từng năm tháng vô tình trôi mãi mãi
Tóc xanh bây giờ đã phai…”
Tôi đã được nghe lời hát này rất nhiều lần. Càng lớn, tôi càng hiểu rõ ý nghĩa bài hát mang đến. Tôi chưa phải là một cô giáo, bởi vậy không đủ cảm xúc để hiểu hết buồn vui tâm tư của người làm thầy. Nhưng với bản thân mình là một học sinh, tôi rất xúc động khi nghe bài hát, và nhớ về cô Liên – cô giáo dạy đội tuyển Văn của chúng tôi năm học lớp Chín.
Con người ta thỉnh thoảng khi đã lớn rồi, vẫn thèm một lần được bé lại để trở về tuổi thơ, trở về với những cảm xúc ngây ngô nhưng trong veo, đáng trân trọng. Đấy là lí do vì sao người ta vẫn “xin một vé đi tuổi thơ” đấy thôi. Tôi nay đã là một học sinh cấp Ba. Bước đến cánh cổng trường cấp Ba, nơi đây tôi sẽ phải hết sức rèn luyện, tu chí để chuẩn bị cho bước đà vào cuộc đời. Mọi người gọi chúng tôi – những học sinh cấp Ba là thanh niên, là “những con người sắp lớn”. Điều đó càng làm tôi nhớ đến cô Liên, nhớ những ngày tháng ấm áp, những kỉ niệm vụn vặt nhưng chân thành tôi được ấp ủ và nép mình trong vòng tay cô…
Bạn có bao giờ đặt niềm tin vào một ai đó chưa? Và bạn có biết cảm giác của người ấy sẽ hạnh phúc như thế nào không? Cô Liên đã cho tôi một lần được hạnh phúc như vậy… Ngày đó lớp học đội tuyển của chúng tôi có mười tám bạn. Để chuẩn bị cho kì thi cấp quận vòng một, chúng tôi phải trải qua đợt kiểm tra loại của trường. Thầy hiệu trưởng muốn chọn lại một lần nữa những cá nhân đủ bản lĩnh, khả năng để thi tài với các bạn trường khác. Chúng tôi cùng nhau ôn tập và làm bài thi. Đối với tôi lúc đó mà nói, đề thi ấy sao mà khó quá… Tôi ra khỏi phòng thi với tâm trạng lo âu, băn khoăn. Tôi sợ mình trượt, rất sợ, tôi hỏi các bạn khác làm bài như thế nào, và ai cũng lắc đầu ngao ngán. Tất cả chúng tôi đều cùng một cảm xúc như nhau – vô cùng lo lắng. Ngày biết kết quả, cô Liên thông báo cho chúng tôi rằng chỉ có một bạn bị loại. Tôi buồn, nhưng cũng nhẹ nhõm vì mình đã qua được một cánh cổng. Lần ấy tôi cảm thấy mình may mắn nhiều hơn là khâm phục bản thân mình. Vì thật sự tôi làm bài chưa tốt mà… Khoảng hơn một tuần nữa trôi đi, tôi bắt đầu vào học trong tuần tập trung. Nghĩa là trong một tuần ấy, bạn sẽ chỉ học một môn học mà bạn sẽ dự thi. Giống như tôi sẽ chỉ học Văn dưới sự ôn luyện gấp rút, sát sao của cô. Tuần học ấy bài học rất nhiều, ai ai cũng dặn mình hãy cố lên, ráng lên. Sự cố gắng ấy thể hiện qua nét mặt cả thầy lẫn trò, qua cách dạy của cô, ân cần và chu đáo, qua sự nỗ lực tiếp thu của chúng tôi, tập trung và cố gắng hiểu bài. Ngày cuối cùng của tuần học ấy, cô Liên bận nên không dạy. Thầy Lộc đã đến dạy thay cô, thầy cũng là một giáo viên dạy Văn, rất am hiểu văn học và thương học sinh. Tôi có ngờ đâu, tiết học ấy lại là tiết học tôi chẳng thể nào quên… Thầy vẫn dạy bình thường, vẫn cho chúng tôi những tiếng cười giòn tan để lớp đỡ căng thẳng. Vào giờ ra chơi, thầy kêu tôi, Đoan và San lên gặp riêng thầy.
- Lớp mình chỉ loại một bạn thôi phải không?
- Dạ đúng – chúng tôi nói.
- Thầy tâm sự với tụi con một điều. Thầy cũng thương tụi con lắm, nhưng thầy nghĩ tụi con cần phải biết một điều, có thể sẽ tác động lớn tới thành công của bài thi các con ngày mai… Ba tụi con là ba bạn thấp điểm gần cuối lớp, chỉ thua Trâm. Bạn ấy không có năng khiếu viết văn. Bạn bị loại rồi. Tụi con cũng có trong danh sách ấy, nhưng tụi con biết gì không…Cô Liên đã xin thầy hiệu trưởng cho tụi con một cơ hội để được thi vòng thi cấp quận vòng một. Cô nói với thầy tụi con có tố chất, có niềm đam mê và cô tin tụi con sẽ làm được… Thầy hiệu trưởng và cô Liên đã trao đổi rất nhiều. Thầy ấy muốn đem một đội quân đủ khả năng đi thi, lực lượng ít nhưng chất lượng cao. Còn tụi con, nếu cô đã tin vậy thì… thầy với cô đã đánh cược…
Bạn biết tôi đã bất ngờ bao nhiêu với những lời tâm sự của thầy Lộc không? Thầy là một thành viên ngồi trong buổi họp đó. Cô không muốn cho chúng tôi biết, cô sợ chúng tôi phân tâm, áp lực. Cô chỉ dạy hết lòng hết sức để những kiến thức lí luận văn học, để những nhận định, những kĩ năng viết… từ từ thấm vào lòng chúng tôi. Cô tôi dạy rất hay. Chúng tôi may mắn vô cùng khi được cô dạy dỗ, ôn luyện. Tôi ước giá như giấy có thể thu âm, tôi sẽ thu bài giảng của cô, giọng nói của cô vào giấy để bạn – những ai đang đọc những dòng chữ này biết cô của tôi dạy hay như thế nào. Cô không chỉ cho tôi kiến thức, cô cho cả niềm thương. Cô dạy chúng tôi biết kính trên nhường dưới, biết nghĩ cho mọi người, biết thu nhỏ bản thân lại một chút để dành tình yêu, lòng vị tha cho người khác, cũng chính cô đã dạy cho tôi biết, rằng con người có hai tay, một để tự giúp đỡ mình, một để giúp đỡ người khác… Cô tôi tuyệt vời như thế nhưng tôi đã làm gì đây. Tôi đã trả ơn cô thật tệ. Đó là kết quả bài thi vô cùng thấp. Những cảm xúc này đến lúc về nhà, trước khi đi ngủ tôi và đến tận bây giờ tôi mới có thể thốt ra. Còn tôi trong lúc nghe được lời thầy – trống rỗng và chẳng nghĩ được gì cả. Tôi thương và nể trọng cô lắm. Làm sao tôi có thể dám làm cô buồn và lo cho mình như vậy chứ…
Nói xong, thầy cho chúng tôi ra chơi. Tôi thấy San khóc. Đoan im lặng. Và cho dù cảm xúc, tâm trạng của ai là gì đi nữa, tôi tin đều giống nhau ở chỗ “thất vọng về bản thân và thương cô vô cùng”. Thầy nói với theo bóng chúng tôi lúc ra đến cửa: “Đừng để cô chơi với lửa nha con…”. Giọng thầy trầm, nhưng câu nói ấy vang lên đủ làm trái tim chúng tôi xúc động vô cùng. Bây giờ là kì thi loại cấp trường, cô có thể tin và nâng đỡ cho chúng tôi, cho tôi một cơ hội để được thi cấp quận. Còn kì thi ngày mai, tôi phải tự thi, tự làm và tự chiến thắng bằng chính khả năng của mình. Sẽ không còn cô cạnh bên giải thích, phân trần cho chúng tôi hiểu đề, dạy cho chúng tôi từng bước đi của bài làm. Tôi có làm được không nếu không có cô? Và nếu không thành công, nghĩa là tôi làm cô thất vọng, bị thầy hiệu trưởng khiển trách…Tôi sẽ buồn vô cùng, và cô sẽ càng buồn hơn tôi…
Ngày tôi thi, giám thị phát cho chúng tôi một tờ giấy nháp. Tôi ghi lên nóc tờ “đừng để cô chơi với lửa”. Tôi hồi hộp biết bao nhiêu khi đọc đề. Nó rất khó. Nhưng nhìn lại dòng chữ ấy, tôi lấy lại bình tĩnh để bắt đầu làm bài. Mồ hôi tôi nhễ nhại ở bàn tay, ở thái dương mỗi lúc phân tích đề. Tôi biết từng bước của tôi phải thật thận trọng, đúng hướng, đó là sự quyết tâm lớn lao. Tận bây giờ tôi vẫn hài lòng vì bản thân đã làm hết sức trong một trăm năm mươi phút hôm ấy. Bởi vì sau đó, chúng tôi đã thành công. Tôi nói “chúng tôi”, không phải chỉ là “tôi”, vì bạn biết không, tôi, San và Đoan đều đậu. Ba đứa tôi nhảy cẫng lên sung sướng khi biết kết quả. Cảm giác mừng cho mình thì ít mà mừng vì mình không để cô thất vọng nữa thì nhiều hơn. Nếu bạn được nhận niềm tin từ ai đó, bạn biết gìn giữ và không để họ thất vọng, bạn sẽ thấy rất vui và nhẹ nhõm. Giống như tôi vậy. Tôi muốn khóc lên đi được khi cảm xúc mừng vui khi ấy dâng lên. Nhưng, tại sao tôi lại khóc, trong khi việc bây giờ tôi cần làm là bình tâm, tiếp tục ôn luyện để chuẩn bị cho vòng thi tiếp theo.
Cấp quận vòng hai, kì thi thành phố sẽ lần lượt đến, chúng tôi phải từng bước vượt qua. Hai trong ba chúng tôi, là tôi và San sau đó đã đậu vòng thi cấp thành phố. Chúng tôi là hai trong ba bạn đoạt giải của trường. Ngày Mừng công, chúng tôi được hát bài hát “Đường lên đỉnh vinh quang”.
“Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi.
Và chúng ta là người chiến thắng…”
Tôi hạnh phúc vô cùng trong khoảnh khắc ấy. Tôi thấy cô ở dưới, vỗ tay mừng chúng tôi. Trái tim tôi muốn nhảy khỏi lồng ngực. Tôi cảm ơn cô như thế nào cho đủ đây. Không có cô, làm sao tôi đủ hành trang để đạt được đến đây. Không có cô, tôi đã sớm là một kẻ thất bại…
Đến bây giờ, tôi đã là cô nữ sinh cấp Ba. Ba chúng tôi học ở những ngôi trường khác nhau, có mục tiêu, hướng đi riêng. Nhưng chắc chắn một lần nào đó nhớ lại, sẽ chẳng ai cầm được nước mắt. Được cô tin tưởng, là điều tôi thấy hạnh phúc nhất. Đáp lại lòng tin của cô một cách tử thế, trọn vẹn, là điều tôi mãn nguyện nhất. Sau này tôi còn phải đối diện với rất nhiều bài thi, quan trọng nhất là bài thi “đường đời”. Sẽ không ai cạnh bên, để tin và nâng đỡ tôi như cô. Một mai tôi đó thất bại, cái giá phải trả chắc chắn rất khắc nghiệt, không giống ngày nào còn được cô yêu thương, bảo bọc, sẽ chỉ mình tôi thôi…Tôi đã nghĩ như vậy khi cần mẫn ngồi đây và gõ những dòng chữ này. Tôi nhớ cô…